tranh thủ ba mẹ không có nhà chạy qua nhà bạn trai đụ. Ngày cuối tuần, ánh nắng len qua rèm cửa sổ, phủ nhẹ lên con phố yên bình. Cô gái trẻ bước chậm rãi trên vỉa hè, chiếc váy hoa nhẹ tung bay theo làn gió sớm. Trên tay cô là một hộp bánh nhỏ, thứ quà ngọt ngào cô tự tay làm để mang đến cho người yêu.
Đến trước cửa nhà anh, cô khẽ chỉnh lại mái tóc, hít sâu một hơi như để xoa dịu trái tim đang đập rộn ràng. Cánh cửa mở ra ngay sau tiếng chuông, anh đứng đó với nụ cười ấm áp, đôi mắt ánh lên niềm vui khi nhìn thấy cô. Cô cúi đầu chào nhẹ, đôi má ửng hồng dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng.
Bước vào trong, căn phòng thoảng mùi cà phê và chút hương gỗ ấm áp. Cô đặt hộp bánh lên bàn, tay mân mê chiếc cốc anh đưa, hơi nóng phả lên đôi môi hồng nhỏ nhắn. Không gian yên tĩnh nhưng không hề ngượng ngùng. Anh ngồi xuống cạnh cô, cánh tay vắt nhẹ qua eo, kéo cô vào sát người.
Bờ vai cô khẽ run lên khi cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ lên gáy. Nụ hôn đầu tiên đặt lên cổ cô dịu dàng như cánh hoa chạm nước, rồi lan dần, chậm rãi nhưng đầy khao khát. Bàn tay anh di chuyển, nhẹ nhàng kéo cô gần hơn, hòa cùng nhịp tim đang đập vội vã trong lồng ngực.
Mặt trời bên ngoài sáng rực nhưng trong phòng, ánh sáng trở nên dịu dàng, nhường chỗ cho những cảm xúc mềm mại đang len lỏi. Chiếc váy hoa trượt nhẹ xuống, để lộ bờ vai trần và làn da mịn màng. Cô nép mình trong vòng tay anh, mọi khoảng cách dường như tan biến.
Từng cử chỉ của anh chậm rãi, trân trọng và đầy yêu thương. Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự gần gũi, nơi chỉ có hai người thuộc về nhau. Những nụ hôn, những cái chạm đầy mê đắm tiếp nối, như thể cả thế giới đều nằm lại sau cánh cửa kia.
Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng. Khi ánh nắng ngoài khung cửa dần dịu đi, cô gái nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Họ lặng lẽ tận hưởng sự bình yên của buổi chiều muộn, nơi tình yêu vẽ nên những khoảnh khắc giản đơn nhưng sâu đậm.