thanh niên may mắn gặp được cô hàng xóm ngọt nước. Tiếng mưa rơi lách tách trên mái hiên, hòa cùng ánh đèn đường mờ ảo, tạo nên một khung cảnh đầy tĩnh lặng nhưng cũng chất chứa sự mơ hồ khó đoán. Trong một khu chung cư nhỏ, Takumi đứng trước cánh cửa của căn hộ đối diện, lòng ngập tràn hồi hộp. Người phụ nữ bên trong căn phòng ấy. Aoi—là hàng xóm của anh, một người phụ nữ trưởng thành với vẻ đẹp dịu dàng nhưng bí ẩn.
Họ đã quen nhau từ lâu. Aoi thường giúp anh những việc lặt vặt, đôi khi mời anh sang nhà dùng bữa khi thấy anh sống một mình quá đơn độc. Nhưng dạo gần đây, giữa họ đã có những khoảnh khắc khiến Takumi không thể ngừng nghĩ về cô—những ánh nhìn dài hơn mức bình thường, những lần chạm tay vô tình nhưng đầy cảm xúc.
Cánh cửa mở ra, Aoi khoác trên người chiếc áo len rộng, bên dưới chỉ là một chiếc quần ngắn. Ánh mắt cô không ngạc nhiên khi thấy Takumi, như thể cô đã chờ đợi điều này từ lâu. Cô khẽ nghiêng đầu.
Takumi bước vào, cảm giác hơi ấm trong căn hộ bao trùm lấy anh. Không gian nhỏ nhưng gọn gàng, thoang thoảng mùi trà và nước hoa dịu nhẹ. Aoi đứng trước mặt anh, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh, như muốn thấu hiểu mọi suy nghĩ đang rối bời trong đầu chàng trai trẻ.
Không cần thêm một lời nào, Aoi nhẹ nhàng tiến đến gần, ngón tay lướt qua mái tóc anh, một cử chỉ dịu dàng nhưng cũng đầy chủ ý. Takumi nuốt khan, tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi đôi môi cô chạm nhẹ vào môi anh, mọi lý trí đều tan biến.
Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi không ngừng, nhưng trong căn phòng nhỏ, họ quấn lấy nhau, hòa vào từng nhịp thở gấp gáp. Những ngón tay của Aoi mơn trớn dọc theo lưng Takumi, từng cử chỉ của cô vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào ký ức anh.
Trong đêm mưa Tokyo ấy, Takumi biết rằng cuộc sống của anh sẽ không còn như trước nữa. Người phụ nữ từng là cô hàng xóm thân thiện giờ đây đã trở thành một phần của những khao khát mà anh chưa từng dám thừa nhận.
