thấm đòn với anh cặc to. Trời vừa chập tối, Ngọc rời khỏi xưởng với chiếc ba lô nhỏ trên vai. Một ngày dài làm công nhân khiến đôi chân cô mỏi nhừ, nhưng lòng lại rộn ràng khi nghĩ đến cuộc hẹn với Duy – bạn trai cô. Anh chờ cô ở căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong con hẻm cuối thị trấn.
Khi Ngọc đến, Duy đã đứng sẵn ở cửa, nở nụ cười dịu dàng. “Vào đi em.” Cô bước vào, căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng luôn ấm áp mỗi lần cô ghé qua. Chiếc quạt máy chạy khe khẽ, đẩy làn gió nhẹ lan tỏa khắp không gian.
Ngọc ngồi xuống mép giường, Duy lấy chai nước lạnh đưa cho cô. “Mệt không?” – anh hỏi, tay nhẹ nhàng xoa bờ vai cô. Ngọc mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, chỉ cần gặp anh là hết mệt rồi.”
Duy cười khẽ, kéo cô lại gần. Vòng tay anh rộng lớn, mang lại cho cô cảm giác an toàn và yên bình sau ngày dài. Họ ngồi sát bên nhau, nói chuyện về công việc, về những câu chuyện vụn vặt trong ngày. Duy kể về xưởng cơ khí, còn Ngọc kể về những đồng nghiệp trong ca làm. Mỗi tiếng cười của Duy đều khiến Ngọc quên đi mỏi mệt.
Những ngón tay Duy lướt nhẹ trên tóc Ngọc, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, nơi những giọt mồ hôi còn lấm tấm sau ngày làm việc. Nụ hôn đầu tiên chạm nhẹ lên trán cô, rồi dần lướt qua môi. Ngọc nhắm mắt, để mặc cho cảm xúc dẫn lối.
Căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió đêm len qua khung cửa sổ. Họ trao nhau sự gần gũi, để tình yêu lên tiếng thay cho những lời nói. Trong vòng tay Duy, Ngọc cảm nhận rõ rệt tình yêu chân thành và niềm khao khát được che chở.
Đêm ấy, giữa ánh đèn vàng dịu nhẹ, Ngọc hiểu rằng dù cuộc sống có vất vả thế nào, chỉ cần có Duy bên cạnh, cô có thể đối diện với mọi thử thách phía trước.