gái một con nằm nghiên cho đồng nghiệp đụ. Ánh đèn vàng hắt xuống con phố nhỏ khi Mai rời khỏi tòa văn phòng, bướt nhanh về phía bãi đỗ xe. Một ngày dài với những cuộc họp căng thẳng và đống tài liệu chấc chồng khiến cô cảm thấy kiệt sức. Tin nhắn từ Huy – đồng nghiệp và cũng là bạn trai cô, lóe sáng trên màn hình điện thoại: “Qua nhà anh nhé. Anh nấu cơm rồi.”
Mai khẽ mỉm cười, lặng lẽ lái xe đến căn hộ của Huy ở gần trung tâm. Khi đến nơi, cánh cửa vừa mở, cô đã cảm nhận được mùi thức ăn thơm phức lan tỏa. Huy mặc áo sơ mi xắn tay, đang dọn bàn ăn. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy ấm áp. Không cần nhiều lời, Mai tiếng lại, ôm anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh.
Bữa tối diễn ra chậm rãi. Ánh đèn bếp mờ nhạc, không gian tĩnh lặn chỉ có tiếng cười thỉnh thoảng vang lên khi họ kể cho nhau nghe về những chuyện hài hướt trong công ty. Sau bữa ăn, cả hai ngồi trên sofa, xem một bộ phim nhưng chẳng ai thực sự tập trung. Huy nhẹ nhàng kéo Mai vào lòng, hơi ấm từ anh lan tỏa, xua tan cái lạnh ngoài trời.
Những cái chạm tay dịu dàn dần trở nên mạnh mẽ hơn, và không khí trong căn phòng nhỏ dần trở nên nóng bỏng. Mai nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp thở của Huy bên tai. Đêm ấy, Bắc Kinh yên tĩnh lạ thường, nhưng trong lòng Mai, chỉ có sự cuồng nhiệt và ấm áp mà Huy mang lại.