em học sinh bị bạn trai của mẹ hiếp dâm. Dưới ánh đèn lờ mờ của căn nhà gỗ truyền thống Nhật Bản, cô gái trẻ lặng lẽ ngồi trên sàn tatami. Chiếc kimono màu nhạt ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, tạo nên một vẻ đẹp mong manh. Tiếng côn trùng ngoài vườn vọng vào qua khung cửa giấy kéo hờ, hòa quyện với sự yên tĩnh nặng nề trong căn phòng.
Cô nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay đan chặt như cố gắng nắm giữ chút bình yên cuối cùng. Anh ta bước vào phòng, tiếng bướt chân nặng nề khiến tim cô đập loạn. Đó là bạn trai mới của mẹ cô, một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt luôn ẩn chứa một sự đe dọa khó tả.
Ông ta nhìn cô với ánh mắc chiếm hửu, như thể cô là một món đồ thuộc về mình. Không gian trở nên ngột ngạt khi ông ta tiến lại gần. Cô gái cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô không thể giấu được sự lo sợ. Những lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý thoát ra từ miệng ông ta, như những mũi kim đâm vào trái tim cô.
Ông ta đưa tay lên, chạm vào vai cô, một cử chỉ mà cô biết rõ không hề vô tình. Cơ thể cô cứng đờ, không thể nhúc nhích. Cảm giác bất lực bao trùm, như một cơn sóng lạnh lẽo cuống lấy. Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng trong đầu chỉ vang lên tiếng mẹ cô, người luôn tin tưởng ông ta một cách mù quáng.
Nước mắt cô trào ra, lặng lẽ lăn dài trên gò má. Ông ta cười nhếch mép, một nụ cười đắc ý khiến cô càng cảm thấy bị tổn thương. Trong khoảnh khắt ấy, cô nhận ra rằng mình hoàn toàn cô đơn. Không ai có thể giúp cô, không ai biết sự thật đang xảy ra trong căn nhà này.
Khi ông ta rời đi, để lại một không gian lạnh lẽo và im lặng, cô gái gục xuống sàng. Những giọt nước mắt rơi ướt lớp tatami bên dưới. Cô không biết làm thế nào để thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, chỉ có thể hy vọng một ngày nào đó, ánh sáng sẽ đến và giải thoát cô khỏi bóng tối bao trùm.