em hàng mang quần lọt khe cho xỏ cặt vào đụ. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cô gái đóng lại chiếc laptop sau khi hoàn thành nốt những công việc cuối cùng trong ngày. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập, cô ngả lưng trên ghế, duỗi thẳng đôi chân mỏi mệt. Đồng hồ trên tường đã chỉ hơn mười giờ đêm.
Không gian phòng cô yên ắng, nhưng trái tim cô lại đập rộn ràng khi nghĩ đến người con trai ở căn phòng bên cạnh. Anh là người cô yêu, là chốn bình yên sau những giờ làm việc căng thẳng. Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, khoác nhẹ chiếc áo len mỏng rồi rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng anh khẽ mở ra khi cô gõ nhẹ. Anh đang ngồi trên giường, cuốn sách dở dang đặt trên đùi. Đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô. “Xong việc rồi à?” – anh hỏi, giọng trầm ấm. Cô khẽ gật đầu, bước đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa, xua tan mọi mỏi mệt trong cô.
Họ không cần nói quá nhiều. Cô tựa đầu lên vai anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn. Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, từng cử chỉ dịu dàng như lời thì thầm yêu thương. Đôi môi anh đặt lên trán cô, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến trái tim cô rung động.
Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo. Hơi thở hai người hòa quyện, mọi khoảng cách như dần tan biến. Cô để mình lạc vào vòng tay anh, nơi cô cảm thấy an toàn và yêu thương nhất. Những nụ hôn đong đầy tình cảm, những cái chạm nhẹ đầy khao khát kéo họ lại gần nhau hơn.
Thời gian dường như ngừng trôi. Cô và anh cùng tan vào niềm đam mê, sự kết nối giữa hai tâm hồn, như thể cả thế giới chỉ còn lại họ. Sau những giây phút ngọt ngào, cô nằm trong vòng tay anh, cảm nhận trái tim hai người đập cùng một nhịp.
Cô mỉm cười hạnh phúc, khép mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ. Ở bên anh, cô biết rằng mình đã tìm thấy nơi thuộc về.