em công nhân cosplay thành cô hầu gái chiều lồng đồng nghiệp. Trời đã khuya khi Minh Anh rời khỏi văn phòng, nhưng thay vì trở về nhà, cô rẽ sang hướng khác, bước đến khu căn hộ nơi Hoàng – bạn trai cô, cũng là đồng nghiệp, đang sống. Cả hai vừa trải qua một ngày dài với dự án căng thẳng, nhưng trong lòng Minh Anh lại dâng lên một cảm giác khó tả, không hẳn vì công việc mà là nỗi mong chờ được gần bên anh.
Căn hộ nhỏ của Hoàng nằm ở tầng 10, ánh đèn bên trong hắt ra qua lớp rèm cửa sổ. Minh Anh bấm chuông, và chỉ vài giây sau, cánh cửa mở ra. Hoàng đứng đó, mái tóc còn hơi rối, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn niềm vui. “Anh tưởng em về thẳng nhà,” ánh mắt anh nói lên điều mà lời nói chưa kịp cất lên.
Minh Anh chỉ cười nhẹ, bước vào phòng, cởi chiếc áo khoác và đặt túi xuống bàn. Không khí trong căn phòng ấm áp, khác xa cái lạnh ngoài phố. Hoàng kéo cô lại gần, vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên cổ khiến Minh Anh rùng mình, nhưng cô không tránh đi mà tựa vào lòng anh.
Họ không nói gì thêm. Từ những ngày đầu quen nhau tại công ty, Hoàng và Minh Anh đã có một sự gắn kết tự nhiên. Giờ đây, trong căn phòng tĩnh lặng, hai người họ không cần đến lời nói để hiểu những gì đối phương muốn. Những ngón tay Hoàng lướt nhẹ qua mái tóc cô, kéo cô ngồi xuống sô pha. Minh Anh ngước nhìn anh, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn dịu nhẹ.
Không gian dần trở nên gần gũi hơn khi Hoàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn kéo dài, chậm rãi, lan dần qua môi. Cả hai cuốn lấy nhau, như thể muốn quên đi mọi áp lực của công việc, mọi mệt mỏi của cuộc sống ngoài kia.
Khi đêm dần trôi, Minh Anh nằm gọn trong vòng tay Hoàng, hơi thở của cả hai hòa quyện trong màn đêm yên tĩnh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập đều đặn, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì còn lại chỉ là hơi ấm của tình yêu, giữa căn phòng nhỏ nơi hai trái tim tìm thấy sự bình yên.