địt em đồng nghiệp trên ghế sofa. Trời chiều London phủ lên con phố nhỏ một màu vàng ấm áp. Andrew nắm tay Emilia, dẫn cô băng qua những con hẻm lát đá, hướng về căn hộ của mình ở tầng ba một tòa nhà cổ kính. Gió nhẹ thổi tung vài lọn tóc vàng của Emilia, cô khẽ cười, siết chặt tay Andrew hơn.
Cánh cửa gỗ khẽ khàng đóng lại sau lưng họ, để lại phía ngoài những âm thanh nhộn nhịp của thành phố. Bên trong, ánh sáng mờ từ chiếc đèn sàn tạo nên không gian ấm cúng và lãng mạn. Emilia đứng dựa vào tường, mắt lấp lánh như phản chiếu những tia nắng cuối ngày. Andrew tiến lại gần, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào eo cô, kéo cô vào lòng.
Họ trao nhau nụ hôn dài, dịu dàng nhưng đầy khát khao. Andrew luồn tay qua mái tóc mềm mại, cảm nhận nhịp thở của Emilia dần trở nên gấp gáp. Căn phòng nhỏ bé dường như chìm vào bầu không khí ngọt ngào và say đắm. Chiếc áo khoác của Emilia rơi xuống sàn, để lộ bờ vai trần dưới lớp váy mỏng. Andrew cúi xuống, môi anh lướt nhẹ trên làn da cô, từng nụ hôn như khắc ghi từng khoảnh khắc vào ký ức.
Họ cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn, nơi ánh chiều tà xuyên qua tấm rèm, phủ lên họ một thứ ánh sáng vàng óng. Emilia đặt tay lên ngực Andrew, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh dưới lớp áo sơ mi. Cô chậm rãi tháo từng chiếc cúc, ánh mắt họ không rời khỏi nhau dù chỉ một giây. Andrew cúi xuống, thì thầm bên tai cô những lời yêu thương bằng chất giọng trầm ấm.
Sau cơn ân ái, Emilia cuộn mình trong vòng tay Andrew, đầu khẽ tựa lên vai anh. Cả hai nằm im lặng, lắng nghe nhịp đập đều đặn của nhau. Andrew kéo chăn lên, khẽ đặt nụ hôn lên trán cô, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng và trân trọng.
Ngoài kia, ánh hoàng hôn dần nhường chỗ cho màn đêm. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, giữa những chiếc gối mềm mại và hơi ấm từ Andrew, Emilia biết mình đang ở nơi cô thuộc về – nơi có tình yêu chân thành và sự bình yên ngọt ngào.