Chiều thứ bảy, Hương bước ra khỏi tiệm cà phê nơi cô làm thêm. Ngoài trời vẫn còn sáng, gió nhẹ thổi qua khiến lòng cô thư thái. Tuấn đã đợi sẵn ở đầu phố, tay tựa vào chiếc xe máy cũ nhưng bóng loáng. Hương mỉm cười, bước đến và ngồi lên xe.
Cả hai phóng qua những con đường ngoại ô, nơi cánh đồng trải dài, vàng ươm dưới ánh nắng cuối ngày. Họ dừng lại bên một quán nhỏ ven hồ, gọi vài món đơn giản rồi lặng lẽ ngắm mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh hoàng hôn. Tuấn khẽ đặt tay lên vai Hương, cô không né tránh, cảm nhận sự ấm áp len qua lớp áo mỏng.
Trời nhá nhem tối khi họ trở về. Hương theo Tuấn lên phòng trọ, nơi chỉ có một chiếc giường đơn, bàn làm việc và vài món đồ giản dị. Không gian nhỏ nhưng sạch sẽ, mùi hương quen thuộc khiến Hương thấy bình yên. Cô tháo chiếc túi chéo đặt lên bàn, Tuấn kéo nhẹ tay cô, cả hai ngồi xuống mép giường.
Hương tựa đầu vào vai Tuấn, cảm nhận nhịp tim anh trầm ổn nhưng mạnh mẽ. Bàn tay Tuấn khẽ vuốt tóc cô, rồi nhẹ nhàng nâng cằm Hương lên. Ánh mắt họ gặp nhau, và Hương nhắm mắt khi môi anh chạm vào cô, dịu dàng mà sâu lắng.
Bóng tối dần bao trùm căn phòng. Ánh đèn nhỏ trên tường hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên hai bóng người quấn lấy nhau. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, như một bản nhạc trầm bổng, không ai vội vàng. Chỉ có hơi thở, tiếng tim đập và sự hòa quyện của hai con người yêu thương.
Sáng sớm, Hương thức dậy trước. Cô nằm yên trong chăn, lặng lẽ ngắm nhìn Tuấn đang ngủ say bên cạnh. Một chút tóc rối phủ lên trán anh, và Hương khẽ vén nó sang bên, ngón tay cô lướt nhẹ qua khuôn mặt Tuấn. Khoảnh khắc ấy khiến Hương thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Ngoài kia, nắng sớm vừa lên, len qua khe cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng nhỏ. Hương mỉm cười, kéo chăn lên che kín người rồi lại rúc vào lòng Tuấn, tận hưởng chút hơi ấm còn sót lại từ đêm qua.