Trời vừa chập tối, Duy đứng dựa vào xe dưới tòa văn phòng, mắt dõi theo dòng người tan ca hối hả. Một lát sau, Ly bước ra, dáng người mảnh mai trong bộ váy công sở màu kem. Cô mỉm cười khi thấy Duy, bước nhanh về phía anh.
Duy mở cửa xe cho Ly, và họ lặng lẽ rời khỏi con phố đông đúc. Chiếc xe lướt đi trên con đường ngoại ô vắng vẻ, ánh đèn đường vàng nhạt hắt qua cửa kính. Ly ngả đầu vào ghế, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Duy đang nắm nhẹ lấy tay cô. Không ai nói gì, nhưng sự gần gũi len lỏi trong từng cử chỉ.
Duy dừng xe trước căn hộ nhỏ của anh. Ly theo anh lên tầng, từng bước chân nhẹ vang trong hành lang yên tĩnh. Cửa phòng mở ra, không gian quen thuộc, mùi trà thoang thoảng còn sót lại từ sáng. Ly ngồi xuống ghế sô pha, Duy rót cho cô ly nước rồi ngồi cạnh.
Ly ngả người, tựa đầu lên vai Duy. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, hơi thở ấm áp phả vào tóc Ly. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh nhìn trầm lặng của Duy. Không ai cần nói lời nào. Duy cúi xuống, môi chạm môi trong sự đồng điệu.
Bóng tối dần bao trùm căn phòng. Họ di chuyển về phía giường, từng động tác nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần say đắm. Ly cảm nhận được nhịp tim của Duy, từng nhịp đập trầm lắng, hòa cùng cảm xúc của cô. Tiếng thì thầm khe khẽ giữa màn đêm, và thời gian như ngưng đọng.
Khi trời sáng, Ly tỉnh dậy trước. Cô quấn tấm chăn mỏng quanh người, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng đầu tiên len qua lớp rèm. Duy vẫn ngủ say, nét mặt thư thái. Ly khẽ bước lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh.
Duy mở mắt, nở nụ cười ngái ngủ, kéo Ly lại gần. Họ nằm bên nhau thêm một lát, trong sự yên bình của buổi sáng sớm, nơi chỉ có hai người và cảm giác dịu dàng, sâu lắng.