rũ con bạn chơi xếp hình. Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ. Tiếng gió bên ngoài khe khẽ lùa qua tấm rèm cửa khẽ lay động, mang theo hơi thở của đêm khuya. Linh đứng trước cửa, lòng ngập tràn hồi hộp. Cô đã suy nghĩ rất lâu trước khi đến đây. Cuối cùng, nỗi nhớ và khao khát được gần anh đã thôi thúc cô nhấn chuông.
Cửa mở ra, Khánh đứng đó với nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lên khi thấy cô. Anh chẳng cần hỏi tại sao cô đến vào giờ này, bởi vì đôi mắt của cô đã nói lên tất cả. Linh bước vào trong, khép cánh cửa lại phía sau, như khép lại thế giới bên ngoài, chỉ còn lại không gian của hai người.
Không ai nói một lời nào, nhưng sự im lặng ấy lại chất chứa biết bao cảm xúc. Hơi thở của Linh dồn dập hơn khi Khánh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần. Hơi ấm từ tay anh lan tỏa khắp cơ thể, làm tim cô đập thình thịch. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh như đang chờ đợi một điều gì đó mà chính bản thân cô cũng không thể gọi tên.
Khánh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Nụ hôn ấy như một lời trấn an, vỗ về trái tim đang thổn thức. Linh nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng ấy lan tỏa trong từng thớ thịt. Đôi môi anh dần tìm đến môi cô, thật khẽ khàng, rồi trở nên đam mê hơn, như muốn xóa đi khoảng cách bao ngày xa cách.
Cả hai chìm đắm trong hơi thở gấp gáp, trong sự rạo rực không thể kìm nén. Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn nữa, để cô cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập nhanh không kém gì cô. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên lưng cô, từng động tác đều chứa chan sự dịu dàng và khao khát.
Họ dìu nhau đến bên chiếc giường nhỏ. Linh để mình được cuốn theo từng nhịp điệu yêu thương, không còn suy nghĩ hay lo lắng nào vướng bận trong đầu. Giây phút này chỉ còn lại hai người, cùng nhau hòa quyện trong tình yêu và sự đam mê cháy bỏng.
Đêm ấy thật dài, nhưng cũng thật ngắn. Trong vòng tay anh, Linh cảm thấy an toàn và trọn vẹn. Cô khẽ mỉm cười khi thiếp đi trong hơi ấm của anh, bỏ lại sau lưng mọi muộn phiền, chỉ còn lại tình yêu đang nở rộ giữa không gian lặng lẽ.